THƠ LỤC BÁT NGUYỄN HƯNG HẢI


Nguyễn Hưng Hải

NGUYỄN HƯNG HẢI

NHỚ BÀ

Bà hay ngồi cửa nhìn ra
Những năm hạt thóc bạc qua tóc người
Những năm nửa mếu, nửa cười
Cháu đi trọ học, bà nuôi đàn gà

Cả tuần cháu nhớ thương bà
Chiều ngồi bậc cửa nhìn ra chân trời
Mẹ nghèo, cháu được bà nuôi
Nước mắt chảy ngược đừng cười ngày xưa 

Đồng quà, tấm bánh để chua
Bà còn đâu nữa mà đưa dâng bà
Biết thương chiều đã tối nhòa
Chỉ còn bậc cửa bóng bà nhìn đâu…

N.H.H

GIÁ TRỊ CỦA MỘT THỜI

Tôi từ trang sách bước ra
Gặp cơn mưa mới biết là cơn mưa
Vẫn là quả thị ngày xưa
Mà cô Tấm của bây giờ ở đâu
Nếu không có cô Thị Mầu
Tôi tin chú tiểu ăn trầu chẳng cay
Nếu còn sống đến hôm nay
Biết đâu Kiều chẳng khóc thay bao người
Những câu chuyện của một thời
Tôi nghe thấp thoáng tiếng cười Mị Châu
Cái còn lại bị đánh đau
Cái bỏ đi được bắc cầu cho lên
Mở ra trang sách tôi tin
Gấp vào trang sách tôi tìm ở ai?

VIẾT CHO CON GÁI

Cái gì bố cũng con trai
Lời con bạc tóc nay mai thân già
Thương con phận gái là hoa
Đường đời mưa nắng thuận hoà có không

Rồi mai khăn gói theo chồng
Rủi may nước mắt cậy trông nhà người
Trăm năm họ bố đâu rồi
Thương con phận gái về chơi nhà mình

Trời cho được đẹp, được xinh
Mẹ cho cái bóng, cái hình khỏi lo
Một sông, một bến, một đò
Một đời cha biết bao giờ hết thương

Ở chùa thì được thơm hương
Ở ao nhỡ đục bố thường lo xa
Từ ngày mẹ đẻ con ra
Vui là của bố, buồn là của ai

Thương con nhiều lúc thở dài
Nhỏ nhờ cha mẹ, lớn ngoài tầm tay

Mong cho phúc đức đặn đầy
Gái, trai cũng một lòng này chở che
Sợ mai rũ áo ra về
Mình con đứng trước hoe hoe cỏ vàng

Mong cho vui nở, buồn tàn
Gió mưa đừng có phũ phàng con tôi
Mong cho đời mỉm nụ cười
Trời xanh, mây trắng, tình người bao dung

Tháng ngày trong nỗi mông lung
Muốn con mau lớn lại mong từ từ…

SỐNG VỚI BÀ

Bố là bộ đội ở xa
Bao năm con sống với bà ở quê
Thứ bảy mẹ từ phố về
Em và gói bánh sau xe cùng cười

Ở quê chỉ có sắn lùi
Con và bà vẫn thường ngồi trông ra
Thư về từ chiến trường xa
Mẹ đem đọc để cả nhà cùng vui

Lên xe mẹ cứ bùi ngùi
Thương em, thương mẹ con chui ra vườn
Thương bà mê nón chum tương
Lại thương cha ở chiến trường bao năm

Bây giờ con trở về thăm
Chỉ còn hương khói đăm đăm bóng bà
Ngày vui họp mặt cả nhà
Rưng rưng lúc sống với bà ở quê ?

NGHE HÁT DÂN CA TRÊN ĐẢO SINH TỒN

Đêm nay trên đảo Sinh Tồn
Bao nhiêu người lính quay tròn quanh em
Nghe câu “đến hẹn lại lên”
Có cây súng đứng ở bên cạnh mình

Lúng liêng đôi mắt đưa tình
Quai thao, nón thúng, mái đình ở đâu
Giữa nơi sóng biển bạc đầu
Áo em cũng giống như màu áo anh

Chỉ nhìn đôi mắt long lanh
Nghe câu em hát đã thành trai tân
Ghen cho thằng bạn ngồi gần
Bao giờ đến hẹn, còn lần sau không?

Giữa trời mây nước mênh mông
Em còn say sóng, mình không thuộc lời
Hát theo em cả biển trời
Cũng nghiêng như đảo khi ngồi hát theo…

Đêm nay trời đất trong veo
Mây không lởn vởn hùa theo gió mùa
Có chàng lính trẻ thích đùa
Nghe em hát, cứ mong mưa để còn…

ĐÊM THỊ MẦU

Chuông chùa Tiểu đánh tiếng ghen
ở ngoài sân khấu là đêm đi rình
ai giam được cái chữ tình
Thị Mầu tay quạt tay phanh áo hờ
trách gì cái đứa lẳng lơ
sao em ăn táo để chùa tụng kinh
biết là Tiểu cũng như mình
làm thân con gái còn rình gì nhau
ở ngoài sân diễn là đâu
cửa trước thì đóng cửa sau thì mời
bão đâu ở tận cuối trời
em là nắng của một thời còn mưa
một thời kẻ đón người đưa
vào chùa mới biết sân chùa lắm rêu

VỊNH BÁNH TRÔI

Nổi chìm có giống như nhau
Ba chìm bảy nổi về đâu trong nồi
Nổi trong ùng ục nước sôi
Chìm trong lạnh ngắt tay người nặn ra

Nổi sao bảy, chìm sao ba
Ba chìm bảy nổi cũng là ngờ thôi
Biết đây nổi suốt một đời
Chìm từ vạn kiếp chìm rồi chìm thêm

Nổi từ dưới đáy nổi lên
Chìm từ trên xuống mới nên phải chìm

Không ai đỡ, có ai dìm
Chín thì nổi, sống thì chìm từ xưa
Chìm thì thấy nổi chẳng ưa
Nổi bao nhiêu cũng như chưa vừa lòng

Ngỡ là cứ nổi thì xong
Ba chìm bảy nổi còn trong nổi chìm
Méo tròn cứ phải nằm im
Có khi nổi trước mà chìm về sau

Còn như chim trước ở đâu
Mà sau lại nổi như nhau thì tìm
Ba chìm bảy nổi chẳng xin
Nước sôi lửa bỏng từ chìm mà lên…

PHƠI ÁO

Ướt đâu mà áo mang phơi
Phơi là phơi lại cái thời Trường Sơn
Phơi là phơi nỗi cô đơn
Bao năm ai mất, ai còn ở đâu

Rừng xanh áo lính nhợt màu
Phơi là để nhớ ngày sau còn tìm
Trường Sơn bảy nổi, ba chìm
Phơi là phơi những cái nhìn dửng dưng

Ba lô cõng đến chùn lưng
Phơi là phơi nỗi căng chùng mưa rơi
Áo ôm lấy những cuộc đời
Đi vào lửa đạn vẫn cười như không

Nhìn ai phơi áo cho chồng
Lại thương đêm lạnh, nỗi lòng Trường Sơn
Bây giờ ai tính thiệt, hơn
Ai còn phơi lại áo sờn chiều mưa

Phơi là để nhớ ngày xưa
Để không quên những giao thừa bom rung
Để còn thương nhớ sau lưng
Để mai còn biết thẹn thùng ở đâu

Để còn nhắc với muôn sau
Áo Trường Sơn dẫu bạc màu vẫn phơi

2006

TÔI ĐI

Tôi đi về phía mặt trời
Gặp cơn mưa vỡ một thời dạt xô
Nửa lòng tôi đắp cho thơ
Nửa lòng tôi giữa cơn mưa bọt bèo

Khổ vì cây có dây leo
Tơ hồng buông mãi cái nghèo vào em
Giật mình đêm thẫm màu men
Xòe bàn tay mốc nhặt lên nghĩa tình

Dọc đường những cây trúc xinh
Biết đâu gió mượn lòng mình vi vu
Ai đi từ phía Nguyễn Du
Sông Tiền Đường ở ao tù nhà tôi

Cỏ may đan chéo chân trời
Tôi đi mỗi bước người ngồi ngóng theo
Chân tôi toạc móng lưng đèo
Máu như lông ngỗng còn gieo khắp rừng

Con đường dẫn đến mông lung
Tôi đi người khóc, sau lưng người cười
Tháng năm lặng lẽ mẹ tôi
Lá đa quét mãi đến chồi rễ đa

Con đường và khúc dân ca
Bước vào gặp mẹ, bước ra chạm đời
Tôi đi về phía mặt trời

Hùng Đô 1992

CHIỀU MƯA HAI ĐỨA ĐỢI TÀU

Tặng Nghĩa

Chiều mưa ! Thành phố chiều mưa
Áo người tiễn, áo người đưa ướt rồi
Nhường nhau mãi hóa thừa thôi
Áo che mưa đã ngàn đời che mưa

Vòm cây lá đỏ như thừa
Cho hai đứa chỗ nương nhờ hôm nay
Trắng trời – trắng đất, mưa bay
Áo không ai vắt lên dây mà dùng
Lòng sao lòng cứ ngập ngừng
Mai rồi « ở núi », ở rừng lại mong

Mưa như từ quãng đường vòng
Gió như từ ngã ba sông gió về
Non như sắc cỏ bờ đê
Áo anh mưa ướt không về phía em
Mưa cho lạ hóa thân quen
Mưa cho nhịp đập quả tim khác thường
Hình như mưa biết yêu thương
Hình như mưa đã mở đường cho nhau
Dỗi hờn cái chuyện không đâu
Chiều mưa vẳng tiếng còi tàu lại thương
Lại mong ngắn những con đường
Lại mong nắng tự muôn phương nắng về

Ba lô khẩu sung nằm kề
Anh như anh của mùa hè xa em
Anh như anh của thiên nhiên
Anh như anh của mọi miền đất đai
Ôm tròn lấy một bờ vai
Tóc em sợi nhớ đan hoài sợi thương
Con đường mưa lá me vương
Chiều bay thoang thoảng chút hương êm đềm
Có gì như lửa đang nhen
Bảo rằng nhớ ít là em nhớ nhiều
Anh như là chiếc dây neo
Em là bờ đá sớm chiều lo âu

Chiều mưa hai đứa đợi tàu
Lát rồi xa lại bắt đầu hình dung
Sao em cứ nghĩ mung lung
Muốn tàu đến sớm lại mong muộn tàu

1986

Một bình luận

  1. Thơ hay lắm…Chúc vui

Bình luận về bài viết này