NHÀ VĂN Y BAN TỪ CHỐI “GIẢI BẰNG KHEN” VÀ TUYÊN BỐ RÚT KHỎI HỘI ĐỒNG VĂN XUÔI HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM


Thư ngỏ của nhà văn Y BAN

Nhà văn Y Ban

Nhà văn Y Ban

Kính gửi ông chủ tịch Hội nhà văn Việt Nam và 14 vị ủy viên BCH

Kính thưa các quí vị. Tên tôi là Y Ban, hội viên Hội nhà văn VN. Tôi viết thư này để bày tỏ với các quí vị một việc như sau: Ơn giời và nhờ sự mưa móc của các vị mà tôi được ngồi ở cái ghế ủy viên hội đồng văn xuôi. Đã trải qua hai mùa xét giải và kết nạp hội viên tôi đã nhận ra rằng, việc tôi ngồi ở hội đồng không thể đem lại lợi ích nào cho các nhà văn, cho người viết. Tôi chỉ đang bị biến thành một con rối trong tay những kẻ vụ lợi, bè phái và dối trá. Khi bức thư này đến tay các quí vị cũng có nghĩa rằng tôi chính thức chối bỏ cái ghế ủy viên hội đồng văn xuôi.

Tôi là một nhà văn. Tôi viết ra những tác phẩm. Tôi phải trung thực với chính bản thân mình, với từng còn chữ của mình. Tôi biết khi lá thư này đến tay các vị thì sẽ dấy lên một cơn sóng dư luận. Các vị sẽ tha hồ phán xét tôi. Xin vui lòng, các vị cứ làm theo lương tâm. Tôi đã trải qua những cơn sóng như vậy. Tôi có bản lĩnh để chịu đựng. Tôi chỉ cần nói lên một sự thật. Nhiều người đã chọn cách im lặng. Đó là cách khôn ngoan. Tôi chọn con đường dại. Thực ra tôi đã chọn con đường dại này khi tôi bước vào văn chương. Nhưng có một cách nghĩ khác. Nếu chúng ta đều chọn sự im lặng, chúng ta có như bầy cừu kia, lặng lẽ ăn cỏ, lặng lẽ để người ta cắt lông và lặng lẽ để người ta lùa vào lò mổ? Tôi là một con cừu hay đi chệch hướng.

Tôi đã trải qua hai mùa giải thưởng. Mùa giải năm 2011 những tác phẩm tôi thích, tôi bỏ phiếu thì không đoạt giải. Mùa giải năm 2012 tôi có tác phẩm dự thi. Ngày bỏ phiếu tôi cũng được triệu tập đến. Có 5 thành viên hội đồng có mặt. Nhà văn  Bão Vũ có bản nhận xét và bỏ phiếu qua email. Nhà văn Thái Bá Lợi xin bỏ sau. Nhà Văn Trần Văn Tuấn bỏ phiếu qua điện thoại. Chị Tuyên nghe điện thoại nói lại, anh Tuấn bảo anh ấy bỏ tất cho mọi người vì..chưa kịp đọc. Nhà văn Nguyễn Khắc Trường cầm điện thoại nói với nhà văn Trần Văn Tuấn: Không bỏ thế được đâu. Ông đọc ai rồi thì bỏ. Nhà văn Trần Văn Tuấn bỏ một phiếu duy nhất cho Thành phố đi vắng. 5 nhà văn còn lại được mời vào phòng kín hợp với phó chủ tịch Nguyễn Quang Thiều. Tôi lại được chỉ định là thư ký. Bỗng nhiên chị Tuyên đưa một tờ giấy ra đọc, qui chế..tôi có tác phẩm dự thi thì không được bỏ phiếu. Tôi đứng dậy ra về. Có nhà văn ái ngại hộ tôi bảo, thôi cứ ngồi nghe cũng được. Thú thật là tôi cũng muốn ngồi nghe xem mọi người nhận xét về mình thế nào nhưng lại nghĩ thế là làm khó mọi người. Mấy năm trước khi chưa ngồi ở hội đồng tôi có cuốn Hành trình tờ tiền giả cũng được hội đồng đưa vào bỏ phiếu. Có một ủy viên rất khen cuốn đó, thế nhưng khi bỏ phiểu thì nó chỉ được một số không tròn trịa. Kết quả cuối cùng có 4 cuốn lọt vào chung khảo: Thành phố đi vắng 6/7 phiếu. Một thế kỉ bị mất 6/7 phiếu. Trò chơi hủy diệt cảm xúc 5/7 phiếu và  Sông núi nước Nam được đề nghi bằng khen.

imagesMùa giải 2011ban chung khảo là tất cả các ủy viên BCH. Các ủy viên BCH nào có sách dự giải sẽ không tham gia bỏ phiếu. Bỏ phiếu lần 1 các cuốn sách của các ủy viên BCH không quá bán. Ông chủ tich Hội chỉ đạo bỏ phiếu lần 2. Vỗ tay hoan hô, 3 ủy viên đoạt giải. Cái cách này thì ông chủ tịch quá thạo, vô cùng thạo, nó y trang việc ông chỉ đạo bỏ phiếu thử trong cuộc bỏ phiếu  Giải thưởng Hồ Chí Minh và Nhà nước. kết quả không như thật thì lại thử tiếp, đến khi thật thì thôi. Năm nay thành viên BGK rút xuống còn có 9 người. Và ông chủ tịch lại tung chiêu mới. Thay vì bỏ phiếu cùng với bỏ phiếu hội viên mới nhưng ông đã lùi lại, vì búa rìu dư luận đang mạnh. Để khi dư luận tạm lắng mới bỏ phiếu. Hoan hô, vỗ tay, Đúng, Trúng, Đủ rồi nhé. Tiền của Hội không nhiều, chỉ đủ đáp ứng những cách lách của ông chủ tịch. Xin bái phục ông. Dư luận đối với ông chỉ như muỗi đốt gỗ.

Trò chơi hủy diệt cảm xúc được 4 phiếu giải thưởng, 3 phiếu bằng khen và 2 phiếu trắng. Đây chính là mấu chốt của vấn để. Nếu tôi sáng suốt, nếu tôi không đi trên con đường dại thì ngay từ đầu tôi phải từ chối BGK này. Họ không đủ Tâm, đủ Tầm để bỏ phiếu cho tác phẩm. Họ chỉ đủ Tâm, đủ Tầm để bỏ phiếu cho tên tác giả. Hai phiếu trắng ở đây nói lên điều gì?  Làm giám khảo mà không dám đối mặt với chỉ một cái tên trên một tờ giấy? Vậy tại sao họ vẫn thích ngồi ở ghế BGK? Tiền ư? Không nhiều đâu. Mùa giải 2011 hội đồng văn xuôi đọc hơn 200 cuốn, tiền thù lao là 12 triệu đồng, trừ 1.2 triệu tiền thuế. Năm nay chưa nhận. Mùa kết nạp năm 2011 danh sách hội đồng văn xuôi đưa lên BCH, kiểm lại thấy thiếu một người, hội đồng phải bỏ thêm. Mùa kết nạp năm nay hội đồng thơ cũng phải làm điều tương tự. Vậy họ vì cái gì? Vì oai. Họ có quyền mưa móc và phán xét. Có thể tôi nhầm. Có thể được nhiều thứ nữa, không chỉ là oai. Vì họ đã phải đùng đến mọi thủ đoạn mánh lới, thậm chí tận diệt.

Tôi từ chối không nhận bằng khen. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi không thừa nhận BGK này. Tại sao tôi lại phải chấp nhận một BGK không đủ Tâm đủ Tầm đủ Tài? Với một lý lẽ thông thường: Dám làm dám chịu các vị cũng không dám? Mà lại thích mưa móc ban ơn.

13Lợi ích nhóm. Cụm từ tưởng rất xa lạ trong văn chương. Nhưng không ngờ nó lại gần gũi đến vậy. Và tôi đã nhìn thấy nó đang trói buộc các vị. Một câu cửa miệng của các vị, nghe rất buồn cười, tôi có muốn làm đâu, anh ấy cứ bắt tôi làm. Giời ạ, thế hệ chúng tôi đang còn sung sức đây để chúng tôi làm cho. Anh ấy ơi để chúng tôi làm cho. Chờ đấy, cái thế hệ gạch nối chúng mày. Cứ viết đi, cứ phấn đấu đi, cứ tâm huyết đi, cứ đổi mới đi…Trong các báo cáo thành tích chúng anh khen chúng mày lên tận mây xanh nhưng thực tế bọn chúng anh đè cho không ngóc đầu lên được đâu. Đừng có ti toe..Không, tôi không ti toe. Tôi chối từ.

Khi tôi chọn con đường dại này tôi cũng đã chọn một hội nghề nghiệp để tựa lưng. Tôi đã vun xới cho những hi vọng của mình. Tôi cũng vun xới cho hội nghề nghiệp tôi đã chọn. Bằng những tác phẩm của mình tôi cũng đã làm rạng danh cho hội nghề nghiệp. Bằng chứng ư? Trong những bản báo cáo thành tích của hội cái tên Y Ban thường được xướng lên. Nhưng cuộc vui thì ngắn, nỗi buồn thì dài. Hai tác phẩm của tôi là I Am Đàn bà (2007) và Này hỏi thật thấy gì chưa đấy (2011) bị thu hồi, truyện ngắn I Am Đàn bà bị rút giải, hội nghề nghiệp phủi tay đứng ngoài cuộc. Lúc tôi cũng thương thân mà khóc. Sau nghĩ lại sự phủi tay đứng ngoài cuộc đó lại là một sự may mắn cho tôi. Trong quá khứ đã chẳng có những đòn của đồng nghiệp mà chết hắn một đời người, một đời văn đó sao?

12

Khi tôi viết thư ngỏ này, tôi bỗng nhớ đến câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu, một vị trong BCH kể rằng, ông chủ tịch có lần đã nói đại ý, để xem thế hệ trẻ họ đối xử với nhau thế nào? Tôi giật mình đến thột. Trẻ đấy, mà thực ra có trẻ nữa đâu, đều trên dưới 50 cả rồi, thọi nhau đi, để chúng anh vỗ tay. Lại một lần nữa tôi xin bái phục ông chủ tịch. Ông thánh thật. May tôi đứng gần, nhìn rõ. Tôi vẫy cờ trắng. Tôi xin đầu hàng. Tôi xin bày tỏ sự nể phục ông một lần nữa. Thế hệ ông, ông đã lo cho tròn. Mỗi người được một góc bánh. Để lo được sự tròn trịa đó ông cũng đã nếm chịu sự khốn nạn. Mà sao ông tài chịu đựng

Tôi vẫn có niềm tin và hi vọng, rằng một ngày kia hội nghề nghiệp sẽ thực sự nơi tựa lưng cho những người cầm bút. Chắc phải chờ cho đến khi miếng bánh đã được chia hết. Nhưng để có sự tin tưởng đó thì hiện tại tôi phải nên tránh xa cái sự Dối Trá lộng lẫy huy hoàng trơn lì bóng nhẫy trường kỳ lưu cữu này.

Cuối cùng tôi xin chúc các Vị sức khỏe an khang, bách niên giai lão, sống lâu trăm tuổi để tiếp tục dẫn dắt nền văn học Việt Nam.

Hà Nội ngày 18.1.2013.

Y Ban

34 bình luận

  1. Eo ơi … Khiếp. Hội Văn mà sao chẳng mấy văn thế hả trời ? (thiên nan vấn)

  2. Một lần nữa lại phải ngả mũ kính phục nhà văn nữ: Y Ban và nghệ sỹ Kim Chi. Các chị là những người có tâm, có tầm, có liêm sỉ, ăn đứt Hữu Thỉnh chủ tịch Hội. Giờ đây, các giải thưởng nhà nước không còn cao quý và thiêng liêng nữa. Các chị đã dũng cảm đứng về sự thật và lẽ phải, chỉ có như vậy mới giải thoát được xã hội VN hiện nay.

  3. Em biết đến nhà văn Y Ban, qua bài viết phản biện, vạch trần sự dối trá trong bộ phim tài liệu, linh hồn liệt sỹ, của nhà văn Minh chuyên. Xã hội ta cần lắm những con người có cá tính và bản lĩnh như thế, anh Tạo ạ!

  4. Ông Thỉnh chỉ hợp với ông thơ thiền Hoàng Quang Thuận thôi, Bác Y Ban ạ. Xin lỗi bác và các Nhà văn – thơ chân chính, rằng HNV VN bây giờ xấu mặt quá, tanh tưởi quá.

  5. Trích lời của nhà văn Y Ban => “Xin vui lòng, các vị cứ làm theo lương tâm. ”

    Nếu có lương tâm thì không phải là Chủ Tịch Hội Nhà Văn Bưng Bít Sự Thật dưới sự chỉ đạo của Đảng CSVN.

  6. Cảm ơn Y Ban, tôi chỉ có thể thốt lên một lời là: BÁI PHỤC!

  7. Ơ hay nhà văn Y Ban lại tò tò khai “cán bộ nằm trong đống rơm” như thế? Mặc dù vậy, cái việc “chọn con đường dại” của chị thật đáng để giới mày râu phải ngả mũ kính nể đấy!

    Bác sỹ Hoa súng đâu rồi? Có đủ dũng khí để viết bài “loạn bàn” đi chứ? Hay chỉ thích thổi sáo phởn nhau thôi, hi hi…

  8. Khâm phục vô cùng Nhà văn Y Ban. Qua lời từ chối của chị Kim Chi, nay lại tiếp chị Y Ban đã cho thấy có những hội, đoàn trong nhiều hội đoàn dưới sự lãnh đạo của cái “tổng hội” lãnh đạo VN hôm nay nó rối rắm, bê tha, mục ruỗng và thối nát đến nhường nao.

  9. CHỊ EM PHỤ NỮ VÙNG LÊN
    LÔI RA ÁNH SÁNG NHỮNG TÊN ÍCH XÌ(X).
    HOAN HÔ NGHỆ SĨ KIM CHI,
    HOAN HÔ VĂN SĨ BAN Y ANH HÙNG.

    • Muốn làm anh hùng, chị Y Ban phải đến Trụ sở Hội Nhà văn (số 9 Nguyễn Đình Chiểu – HN), rồi một tay chống vào nách, một tay vỗ vào bẹn, hô rõ to: “Bớ thằng … kia, mày có thích úp mặt vào đây không?”…

      • Ý tưởng rất hay!
        Nàng Y Ban to lớn thế! Mặt ai phải to to mới xứng, chứ loại “mặt quắt tai dơi, chắc chỉ vừa… một nửa…

  10. Văn : vờ + ăn= văn

  11. Đất nước này còn nhiều ngọn lửa đang âm thầm cháy bỏng trong những đêm dài chờ sáng…
    Nghe bài hát này, xót xa quá cho vận nước nỗi trôi, VN tôi đâu?????
    Bài Triệu Con Tim Một Tiếng Nói, của nhạc sĩ Trúc Hồ.

    http://m.youtube.com/watch?v=yXxK1cR0r7U

  12. “Ghét nhau một chiếu không ngồi
    Một chai không uống một nồi không ăn
    Chỉ riêng có hội nhà văn
    Ghét nhau như ch..ó vẫn lăn xả vào”
    Nhà văn Y Ban là một trong những ngoại lệ

  13. Hoan hô Y Ban. Nhiều kẻ sẽ tím mặt rồi…đỏ mặt vì sự hèn mạt (từ của Trương Duy Nhất) của mình.

  14. Cảm phục Y Ban quá. Sau Kim Chi, Y Ban rồi sẽ có những ai nữa đây?

  15. Dung la xh vn ngay cang muc rua.buon thay.chog tieu cuc do.cac og lon dj chog tieu cuc dau het ca roi.

  16. Tôi thấy việc chị Kim Chi làm thật là hay, còn Y Ban thì không. Nếu như chị ở BGK và vạch ra sự thật này thì đáng kính trọng. Nhưng đây là chị ở BGK, rồi vẫn gửi tác phẩm dự giải, rồi ,rồi và rồi …mới tung hê lên thì thật không hay.
    Tuy nhiên, tôi vẫn thích văn chị. Tôi chỉ ko thích cách làm lần này của chị thôi.

  17. Cải tổ hội nhà văn?!

  18. Nhà Văn Yban thật là dũng cảm .Tôi vô cùng cảm phục Yban .Tôi tin moi nguoi sẽ ủng hộ YBan

  19. Mình thỉnh thoảng đọc thấy Hội NV năm nào cũng ì xèo chuyện trao giải. Nhớ có lần nghe đâu đó một câu ví von về Hội mà thấy muồn cười: Hội nhà văn là một ngôi đền thiêng, nhưng sư sãi vớ vẩn quá! Hic!
    Khi sư sãi đấu nhau, có 2 cách dẹp loạn, một là phá đền bỏ chùa. Hai là thay trụ trì!

  20. Hoan hô chị Y Ban.

    Chị đã chỉ cho nhiều nhà văn “mày râu” biết thế nào là lòng tự trọng của 1 nhà văn đúng nghĩa qua hành động này của chị.
    Tôi khâm phục chị đã dám nói thẳng và dám nói thật.

    Còn cái hội gì mà chị tham gia chỉ là 1 cái lồng son.
    Chị không nên tham gia vào đấy cho mất tư cách của 1 nhà văn có lương tâm.

  21. Tôi kính phục cái dại của nhà văn Y Ban.“ Cái quý nhất của con người là cuộc sống. Đời người chỉ sống có một lần và sống sao cho khỏi xót xa ân hận về những năm tháng đã sống hoài sống phí cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình.” Chúc mừng chị chấp nhận cái dại để giữ được nhân cách của một nhà văn chân chính, giữ được nhân cách của một con người.

  22. Cháu chào chú Nguyễn Trọng Tạo!

    Đây là lần đầu tiên cháu đến thăm trang cá nhân của chú từ một đường link tìm kiếm dữ liệu tình cờ khác, cháu đọc bài đăng đầu tiên với tựa đề: “NHÀ VĂN Y BAN TỪ CHỐI “GIẢI BẰNG KHEN” VÀ TUYÊN BỐ RÚT KHỎI HỘI ĐỒNG VĂN XUÔI HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM” và vừa xong cháu vừa đọc vừa khóc.

    Buồn nhiều quá, và cháu thấy đáng thương cho tình cảm văn học trong sáng của mình. Cháu không biết và không định lượng được những điều Cô Y Ban nói về thực trạng Hội Nhà văn Việt Nam là đúng hay sai, đúng được bao nhiêu phần trăm và sai bao nhiêu phần trăm?; cháu cũng không muốn nhìn nhận sự việc cô Y Ban hay bất kể tác giả nào từ chối giải thưởng theo chiều hướng tiêu cực. Nhưng chỉ cần những người đọc “Amateur” như cháu đọc được bức thư gửi này của cô Y Ban thì sẽ đều bị sock thật sự và có lẽ thấy mất định hướng với văn học nước nhà. Giai đoạn này vặn học giấy và Văn học mạng, sách giấy và sách mạng cạnh tranh khốc liệt. Chắc chắn sẽ có một bộ phận độc giả không theo nghiệp văn nghiệp báo như báo cháu giữa bộn bề và khó khăn của cuộc sống vẫn yêu thích văn học và thường cố tìm mua tìm đọc những tác phẩm được giải thưởng Văn học. Chỉ đơn giản tin rằng những cuốn này nếu chưa hợp với gu của mình thì chí ít cũng là những tác phẩm lành mạnh, có chất lượng và có tính định hướng được xu thế văn học; chứ nào đâu hay những tiêu chí xếp giải, thủ tục xét giải, và tâm người xét giải lại đáng bàn hơn tác phẩm văn học.

    Thương cho tác phẩm, tác giả, cho sự gập ghềnh của văn học Việt; cái hay dành chỗ cho cái dở, người hay dành chỗ cho người gở; văn học sáng tácViệt dành chỗ cho văn học dịch và văn học nước ngoài dụng võ, trách ai.!!!!

    Cảm ơn chú đã lắng nghe chia sẻ. Cảm ơn trang cá nhân của chú và cháu sẽ thường xuyên lui tới.

    Chào chú“Làng quan họ Quê tôi”!

    Cháu

    Thăng Long

    Hà nội ngày 22/1/2013

  23. Đơn giản, đó chỉ là sự thật mà thôi.

  24. Tôi biết “năng lực” chửi bới rủa xả của Y Ban, trước khi biết chất lượng các tác phẩm văn học của chị ở tầm cỡ nào. Nói chung đến tận bây giờ tôi đọc Y Ban không nhiều, đơn giản vì tôi nghĩ một người tâm địa như thế, tính cách như thế, lối sống như thế, thì đương nhiên tác phẩm không có gì đáng đọc. Thì các vị chả nói ra rả đấy thôi, nào là “văn học là nhân học”, nào là “tính nhân văn trong tác phẩm văn học” v.v… Nhà văn, lại là nhà văn nữ, mà hơi một tý nhảy dựng lên, xắn váy quai cồng, chửi người này, rủa người kia, có chăng chỉ khác Chí Phèo về… giới tính!
    Nói chung, tôi “sợ” một người như Y Ban. Chính chị vừa trả lời phỏng vấn Đài BBC, rằng người nước ngoài họ nhìn vào những hiện tượng này hay khác để đánh giá đời sống văn học Việt Nam. Nếu vậy, thật nguy hiểm khi người ta lại coi Y Ban như một “đại diện”, tức là họ đánh giá đời sống văn học Việt Nam qua nhà văn Y Ban (hoặc kiểu như Y Ban).
    Đừng làm công chúng tiếp tục mất niềm tin nơi các nhà văn. Thời buổi văn hóa đọc đang xuống cấp khủng khiếp, giờ lại thêm bao nhiêu chuyện “nặng mùi”, uy tín nền văn học nói chung và cá nhân từng nhà văn nói riêng, bị tổn hại hơn bao giờ hết.
    Kẻ viết bài này xin run run đưa ra một “giải pháp”, rằng Hội Nhà văn Việt Nam hãy đề nghị cho tiểu thuyết “Trò chơi hủy diệt cảm xúc” của Y Ban, được giải Nobel cùng với thơ thiền của giáo sư Hoàng Quang Thuận. Được thế, lạy giời, nhà văn Y Ban sẽ cười khanh khách cho mà xem!
    TP. Hồ Chí Minh – 28.01.2013

    • Trong số những cách để trở thành anh hùng, có một cách là đốt chính ngôi đền thiêng ấy!

  25. Trông bức ảnh hãi thật. Nhà văn nữ gì mà cái mồm ngoác ra, hai tay chém gió… Người ấy mà hung lên, ngay cả bố mẹ đẻ mà không tránh ra cũng… ăn đấm có ngày!

    • Thế cho em/cháu hỏi chú/ bác/cô/ anh một câu, nhà văn nữ thì phải thế nào? Nhìn vào một bức ảnh rồi phán xét nhân cách, lôi cả bố mẹ đẻ vào? Thật nực cười cho sự giễu cợt và nhận xét, như kiểu không biết nên có í kiến j trong bài viết phía trên nên nhận xét bức ảnh để cho có nhận xét. Thực sự chả có tí gi liên quan, trông mặt mà bắt hình dong, đã ghét thì người ta có làm j tốt cũng bị ghét. Còn nữa bức ảnh này từ lâu lắm rồi chứ không phải mới đầu năm nay.

  26. Bức ảnh bìa cuốn sách là: “Này hỏi thật đã nhìn thấy gì chưa đấy?”, nhưng dòng chữ đậm trong bài viết lại là: “Này hỏi thật thấy gì chưa đấy”… Lôm côm thế mà cứ nhặng mãi lên. Người này, đúng là thuộc loại tự thấy mình cao lớn… Thương thay!

    • Mình đề nghị dừng cái vụ “Nàng Y Ban và 9 ủy viên hội đồng chung khảo văn xuôi” này lại. Thứ nhất, để cho Y Ban ăn tết, dân gian có câu “Trời đánh còn tránh miếng ăn” mà! Thứ 2, không có tình tiết gì mới, nói mãi nó nhàm. Vả lại, trong cuộc sống ồn ã này, có hàng nghìn thứ đáng quan tâm hơn chuyện một nhà văn bình thường với sự việc tầm thường….

      • Nhất trí, khép lại vụ: “A li Y Ban và 9 tên cướp”!

Bình luận về bài viết này