CĂN HỘ 1603


NGUYỄN HỒNG

Nguyễn Hồng

Nguyễn Hồng

Cứ hình dung ra một phân cảnh kịch thế này. Một người đàn ông đã có gia đình. Tất nhiên gồm vợ và các con. Người đàn bà cũng thế. Hạnh phúc tròn đầy, viên mãn lăn trong mắt họ. Họ gặp nhau trong một buổi chiều có mưa bụi chùng chình giăng mắc tại Hà Nội. Quán cà phê trên đường Lý Thái Tổ. Một bên là nước hồ Gươm đang rỡn gió, gợn lăn tăn sóng. Một bên là một người đàn ông và một người đàn bà đang lơ đễnh nhìn ra mặt hồ, khuôn mặt đầy tâm trạng.

Nàng say sưa kể về chồng, về con trai. “Đấy là hai người đàn ông quan trọng nhất của đời em đấy anh ạ. Lúc tạm biệt hai bố con ở sân ga, em tưởng có thể chết được. Chỉ muốn bỏ tất cả để ở lại. Em đã chậc lưỡi, kệ vậy, đến đâu thì đến, cùng lắm là bị sếp kiểm điểm. Còi tàu réo rắt giục, rồi ông trưởng đoàn cứ nói như hét, nhanh lên, nhanh lên, trễ tàu bây giờ. Em quýnh quáng cả lên. Đợt tập huấn này kéo dài một tháng. Trời ơi, em nhớ ông con đến phát điên mất thôi”.

Anh ngồi lặng thinh, từng bụm khói nhả lên trời. Tan loãng. “Sài Gòn bây giờ cũng đang mưa. Mưa rào. Ào ào đổ xuống như trút nước rồi lại ào ào đi. Cu Bin sắp đến giờ tan học. Không có anh, bà xã lại phải vật lộn với thằng nhóc”.

Gió hồ đưa đẩy từng cơn mưa bụi mỏng manh, yếu ớt như là sương khói. Nàng xoay xoay tách cà phê, thấy trước mắt mình hai bố con đang ríu rít chuyện trò sau giờ tan lớp, hai bố con đang mê mải với một trò điện tử mới mà không sợ mẹ cà rằm, hai bố con đang giành nhau ôm mẹ mỗi khi lên giường… Yêu sao yêu lạ. Nhớ sao mà nhớ cồn cào. Tự dưng thấy sống mũi mình cay cay, nàng thở hắt ra “Còn 5 ngày nữa cơ đấy”.

Anh nhìn sâu vào mắt nàng. “Ừ, còn 5 ngày”.

Cứ thế, trong quán cà phê đông đúc, có một người đàn ông và một người đàn bà đang độc thoại với nhau. Hai cốc cà phê vẫn còn đầy nguyên. Nguội ngắt.

Kịch bản sẽ không là gì cả khi hai nhân vật chính cứ thay nhau độc thoại rồi đối thoại, thay nhau hết thủ thỉ rồi lại cao trào mà không hề quan tâm đến người đối diện muốn nghe nữa hay không. Ý đồ của đạo diễn không chỉ có thế.

“Cắt. Chuyển cảnh”.

Đến đây thì ông đạo diễn đã cất chiếc bàn đang là vật vô duyên nhất giữa hai người để chuyển cảnh. Lúc này họ không còn chống cằm nhìn ra hồ nữa. Họ đắm vào mắt nhau. Chới với. Bối rối. Người đàn bà đã dựa hẳn vào người đàn ông. Vòng tay siết chặt dần. Bây giờ thì họ đang im lặng để nghe nhau.

“Thế là ổn”. Ông đạo diễn đã vã mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cắt cảnh”.

Hơi thở của người đàn ông và người đàn bà dường như gấp gáp hơn.

“Ô kìa, tôi đã ra hiệu lệnh cắt cảnh”

Đố nhà biên kịch nào có thể tách họ ra khỏi nhau vào lúc này. Ông đạo diễn đành nhún vai quay đi. Ông không thể đoán được họ sẽ còn ôm nhau đến bao giờ, chỉ biết rằng khi hai người trưởng thành đã phải lòng nhau thì khát khao gần gũi là một điều rất thật.Và chắc chắn ông cũng không cần theo họ đến căn hộ 1603 để dựng thêm một phân cảnh kịch mới.

Căn hộ rộng 160m2, tầng 16 của một chung cư trên đường Hoàng Đạo Thúy. Phòng khách khá bừa bộn. Một bộ salon gỗ Đài Loan, chiếc bàn kính hình chữ nhật còn lưu lại rất nhiều vết ố nước chè. Bộ ly uống nước không được sạch sẽ. Chiếc gạt tàn đầy ú ụ cặn nước, tàn thuốc và giấy gói kẹo singgum. Một vài cuốn tạp chí chuyên ngành đặt không được gọn gàng phủ một lớp bụi mỏng. Chai Wichky còn vơi nửa. Chiếc bật lửa hiệu Zippo đặt ngay ngắn trên bao thuốc 555. Trong đầu nàng bật ra thứ suy nghĩ kỳ quặc, giống như là so sánh, ít nhất cũng còn có thứ đang được nâng niu. Chủ nhân là một người nghiện thuốc lá. Không phải nàng muốn săm soi. Đơn giản vì đối diện với nàng lúc này chỉ có anh và chiếc bàn. Nàng thấy lúng túng. Cảm giác lúng túng đã rất hiếm hoi xuất hiện đối với nàng. Một chút bản lĩnh của một trưởng phòng Tổ chức nhân sự, một chút vốn ngoại ngữ đủ để giao tiếp không cần cầu cứu đến phiên dịch trong mỗi chuyến công tác, một chút ngoại hình không quá rực rỡ nhưng đủ làm nàng nổi bật trước đám đông. Tất nhiên, với sự rèn luyện của bản thân, nàng còn có thêm khá nhiều những một chút, một chút nữa để cảm thấy mình luôn luôn tự tin trong giao tiếp. Nhưng ngay bây giờ, đối diện với  anh, thay vì ngồi run, nàng chỉ có thể tập trung săm soi từng mi li mét một trên chiếc bàn đầy cáu bẩn và bề bộn này. Sự tự tin vốn có bay biến đi đâu mất. Sự lúng túng hiện rõ trong nụ cười cực kỳ e ấp. Chết thật. Cả đến nụ cười này cũng xuất hiện rất ít ỏi. Phải bình tĩnh thôi. Nàng tự trấn an mình.

“Em thực sự thấy lúng túng, em cần một cốc nước ấm”.

Nàng ấp úng. Nàng thành khẩn. Nàng thấy mình nữ tính hơn bao giờ hết, ngoan hiền hơn bao giờ hết, yếu đuối hơn bao giờ hết. Nàng nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ. Từng vi mạch đang rần rật chảy trong huyết quản.Với nàng đấy là một lời thú tội. Với anh, có thể đấy là bản lĩnh. Để thành thật được nhiều lúc cũng cần phải có bản lĩnh.

Anh cười. Nụ cười ấm đến nỗi nàng có thể tan ra. Giá như anh hiểu được, một phần vì điệu cười ấy, nàng sẽ lại chạy cả ngàn cây số để ra Hà Nội gặp anh, để lại được lúng túng một cách cực kỳ bản năng, run rẩy một cách cực kỳ bản năng, thành khẩn một cách cực kỳ bản năng.

“Anh không nghĩ thế, có thể em hơi mệt, nghỉ một lúc sẽ hết”.

Nàng hít một hơi thật sâu. Một cốc nước ấm. Nàng thấy mình đang được chăm sóc. Nàng thấy yêu thương đang ùa về ăm ắp. Hạnh phúc căng ngực. Căn phòng cũng như hóa yêu thương. Người đàn ông trước mặt nàng nửa như lạ lẫm, nửa như gần gũi lắm, nửa như không phải, nửa như đã thuộc về nàng từ rất lâu.

Nàng quan sát phòng bếp. Rộng rãi và ngăn nắp quá. Đồ vật đầy đủ cho sinh hoạt của một gia đình nhưng ít được sử dụng. Đọc được sự tò mò trong mắt nàng, anh cười như phân bua: Vì công việc, anh thường xuyên lưu trú tại Hà Nội. Anh mua căn hộ này cho tiện sinh hoạt. Thi thoảng bà xã và bọn trẻ ra chơi. Một mình, hầu như chẳng lúc nào anh vào bếp. Trước lúc vào Sài Gòn bà xã sắp xếp thế nào thì lúc ra Hà Nội vẫn còn nguyên thế.

Không chú ý mấy đến lời anh nói, mắt nàng đang dán vào góc tường cạnh bàn ăn, nơi treo một bức ảnh gia đình. Người đàn bà có đôi mắt đen đang chằm chặp nhìn nàng. Ánh nhìn rắn rỏi cứ như đã đọc thấu tâm can nàng. Bất giác nàng thấy rùng mình. Nàng cố xua đuổi sự sợ hãi, hoảng loạn khi thấy mình đang dần dần bị tãi ra, bị bong tróc, bị đuổi chạy và dồn đến ngõ cụt, chới với đến muốn ngã khụy. Ớn lạnh, mồ hôi nàng rịn trán.

“Anh ơi, em sợ”. Nàng bấu chặt vào vai anh. “Em thấy rất sợ”.

Nàng không nhớ được anh đã dìu nàng đi qua nỗi sợ hãi như thế nào. Chuông điện thoại báo cuộc gọi đến làm nàng tỉnh giấc. Anh đang say ngủ, nụ cười ấm vẫn ấm. Nàng thấy mình đang bồng bềnh trôi. Dụi đầu vào ngực anh, nàng muốn mình cứ lại được trôi mãi như thế. Miên man, miên man.

***

Công việc cho nàng những chuyến đi. Những chuyến đi luống cuống đẩy nàng đến căn hộ 1603. Căn hộ 1603 ủ hương giấc yêu nàng tròn căng. Nàng thì thầm: “Thèm được làm vợ anh quá”. “Bậy nào, sao em ngốc nghếch thế?” “Em cũng không biết mình đang thế nào nữa”. Nàng cắn nhẹ vào môi anh “Thèm cứ mãi như thế này, anh ạ”.

“Có một gã người nào đó đã ước rằng giá như chúng mình gặp nhau khi anh chưa bị ràng buộc và em chưa thuộc về ai, em có ước được thế không?”

Câu nói của anh vô tình kéo nàng ra khỏi những mộng mị yêu đương. Nàng nhìn xa xăm, thấy trong mình rỗng ruột. Nỗi buồn từ đâu kéo đến ken kín lòng. Chênh vênh, chênh vênh. Nàng trườn qua người anh, cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng chiếc sơ mi anh đang mặc dở. Khung cửa sổ từ tầng 16 có thể nhìn bao quát một góc thành phố. Mùa đang đổ những cơn mưa bụi rất mỏng.

“Anh, dậy cùng em đi. Trời đang mưa”. Nàng rủ rê “cứ mưa xuống là nhớ Hà Nội, nhớ anh đến mềm môi”.

“Ôi hay, thế em yêu Hà Nội hay yêu anh?” Anh vòng tay ôm nàng từ phía sau, cố pha trò dỗi hờn để kéo nàng ra khỏi những day dứt.

Nàng vân vê trái tai trắng hồng của anh, thủ thỉ: Không biết sẽ là như thế nào anh nhỉ. Một cô gái sống cách xa thủ đô hàng trăm cây số đã phải lòng Hà Nội. Hà Nội lại xui người ta phải lòng một người đàn ông phương Nam. Có bao giờ anh tưởng tượng được thời sinh viên của em. Khi tàu vừa dừng bánh, em ùa vào Hà Nội như ùa vào vòng tay yêu thương. Những con đường, những góc phố, những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, Hương Ngọc Lan ngọt lịm, hương hoa Sữa nồng nàn, những hàng cây nhẫn nại che nắng mưa. Và hoa….yêu lắm những mùa hoa Hà Nội.Yêu lắm những cơn mưa bụi Hà Nội, những mùa đông Hà Nội lạnh xuýt xoa. Gặp anh em càng yêu hơn xứ lạnh này. Nhưng mà…Yêu anh, Hà Nội bỗng dưng biến mất. Chỉ còn anh, căn hộ 1603 và những đắm say.

Tưởng tượng đến ngày rời Hà Nội, cứ thấy se sắt lòng. Liệu một mai gặp lại, không có anh, Hà Nội có còn nguyên vẹn trong trái tim nàng. Hà Nội vẫn đấy, vẫn vậy. Căn hộ 1603 rồi sẽ đổi chủ. Chỉ có nàng hoang hoải với nỗi nhớ. Anh trở về với cuộc sống của anh. Sài Gòn ở đâu vậy nhỉ? Chắc là xa thật là xa. Nàng chưa bao giờ đặt chân đến đấy. Nàng cũng không có ý thức muốn tìm anh ở mảnh đất xa lạ ấy.

“Hãy tha lỗi cho anh. Nếu trong một hoàn cảnh khác…anh sẽ nói: Hãy làm vợ anh, em nhé. Nhưng mà…”. Anh siết chặt nàng vào lòng, thấy cái thời khắc chia tay đang đến rất gần. Thật gần.

***

Anh chia tay Hà Nội vào một ngày rực rỡ nắng. Không có nàng. Không có mưa. Nàng nghẹn ngào “em không thể tiễn anh” rồi vội vã gác máy. Từng tiếng tút tút dài trơ khấc, khô khan, vô cảm. Anh sập cửa. Thấy tim mình như đang vỡ ra thành trăm ngàn mảnh.

***

altNàng trở lại Hà Nội. Cứ thấy trống hoang hoác trong lòng. Bao năm qua, mỗi lần nghĩ đến anh, nàng phải dằn mình lại. Tự nhớ, tự quên, tự yêu thương, tự bỏng rát. Căn hộ 1603 im ỉm đóng. Sẽ là một người chủ mới, hoặc không có ai. Nàng bần thần. Chỉ cần một nhấn chuông thôi mọi nghi ngờ trong nàng sẽ được giải tỏa. Nàng ngần ngại, tiếng thở dài bị nén lại cứ nhưng nhức trong lồng ngực. Nàng đang cố gắng để chấp nhận sự thật. Chẳng thể có phép nhiệm mầu nào đưa anh đến sau cánh cửa, ấm áp, nồng nàn mỗi lần nàng nhấn chuông. Nàng quay gót, thấy sau lưng mình ánh mắt anh đang dõi theo.

Người phụ nữ đi ngược chiều đăm đắm nhìn nàng. Đôi mắt đen. Nàng đã gặp ở đâu nhỉ. Nàng lục tung trí não. Nàng không thể nhớ, đành cúi đầu chào chiếu lệ.

Cô vừa rời căn hộ 1603?

…..

Căn hộ 1630. Chẳng lẽ….Một ý nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu nàng nhanh và nhói đau như một vết cắt. Linh tính mách bảo nàng một điều gì đó không bình thường. Đôi mắt đen nàng đã gặp. Đúng rồi, bức ảnh ở căn hộ 1603. Người phụ nữ đã nhìn xuyên thấu tâm can nàng, đã ám ảnh tâm trí nàng đang hiện diện trước mặt nàng.

Tôi biết rồi cô sẽ trở lại.

………..

Nếu có thể, tôi mời cô lên nhà.

………..

Vì lý do gì nàng không lý giải được, nàng ngoan ngoãn nghe lời người đàn bà là vợ anh cũng như đã từng ngoan ngoãn nghe lời anh mỗi lần đến căn hộ 1603. Nàng rón rén. Nàng nghẹt thở. Căn hộ 1603 ấm cúng, căn hộ 1603 tràn ngập yêu thương nàng đã thuộc lòng mọi ngóc ngách bây giờ trở nên âm u và lạnh lẽo. Người đàn bà giọng ấm và trầm, ánh mắt sâu buồn nhưng toát lên vẻ bình thản: Anh ấy đi rất vội, sau một cơn nhồi máu cơ tim. Chỉ kịp nhắn lại rằng đừng đổi căn hộ 1603, anh sẽ ở lại đây. Vĩnh viễn.

***

Này nhà văn kính mến, ông đã kéo nhân vật ra khỏi kịch bản của tôi rồi đấy. Ông đã cho nhân vật sống thật với những hoan hỉ yêu đương rồi lại ra tay giết chết khi ông không thể kết thúc.Việc làm này có vẻ như bất nhẫn với bạn đọc và thiếu trách nhiệm với ngòi bút của mình. Một kiểu làm văn hời hợt, cẩu thả và bế tắc.

Ai bảo chết là hết, trong trường hợp này chết nghĩa là đang sống lại.

Thôi, vứt mẹ cái ý tưởng hão huyền của ông vô sọt rác đi. Chết là chết. Chết là nỗi đau của người ở lại. Chết, trong một số trường hợp là một sự hèn nhát vì đã không đủ can đảm để sống. Ông đã không đủ bản lĩnh cho người đàn ông sống, để được dằn vặt, được day dứt, được yêu thương, được đau khổ.

……..

Đừng có nghển mặt ra thế chứ. Thế nhé, cứ thế nhé. Xử lý lại đi. Vẫn là căn hộ 1603 và những nồng nàn nhé. Vẫn cứ đắm say như thế nhé. Cứ yêu như thế, như thế nhé…

5 bình luận

  1. Đọc \”Cỏ\” thấy hay. Cái mơ hồ và cái huyền diêu là cõi vô tận của của văn chương.\” Cứ đào sâu vào tâm hồn một người sẽ gặp đạo lý của toàn nhân loại\”. Tuy nhiên rất cần cái tầm văn hóa của tác giả. Nó, cái tầm ấy sẽ đỡ cho ta khỏi rơi vào sự nhạt (rất gần với sự nhàm, nhảm)- điều tối kỵ của văn chương !

    ____
    ý kiến của bạn rất khó hiểu. Bạn có thể nói rõ hơn được ko?

    Phụ Tá

  2. Truyện này hay hơn “Cỏ”, nhưng nhân vật nữ quá yếu đuối . Chắc tôi quen đọc truyện nước ngoài . Và người đàn ông quá quân tử tàu nên mờ nhạt, thất bại .

    Nhưng không gian và thời gian với ông đạo diễn thì đạt .

    Nhớ có đọc một truyện (nước ngoài) về một cô gái thích người tình của mình kích thích bằng miệng, và cô so sánh từng người một . Có một người làm cô ta nhớ mãi cách làm cô ta hưng phấn, sau đó mới nhớ tới các chi tiết khác .

    Nói chung đọc văn việt theo chủ nghĩa hưởng lạc hơi chán vì vẫn còn bị bó cứng trong một (hoặc nhiều) vòng đạo đức nào đó, nếu không truyền thống cũng cộng sản nên đọc cứ bị vướng vướng . Nhà văn VN có bao giờ thưởng thức được một khoảng khắc nào đó mà tâm trí mình hoàn toàn không bị ràng buộc không nhỉ ?

  3. Em Hồng là cây bút văn xuôi thứ nhất của người Nghệ An đấy bác Tạo ạ? Tương lai văn học của một tỉnh nhìn cả vào em Hồng đấy.

  4. Một câu chuyện tàm tạm, khộng lột tả được cái day dứt khắc khoải của 2 người có gia đình hạnh phúc đang yêu nhau. Tất nhiên lúc đó gia đình thật của họ sẻ không còn hanh phúc thật sự nữa nếu họ yêu nhau thật sự, khi họ về với vợ hoặc chồng sẽ “đồng sàng dị mộng”, một điều tất yếu của tình yêu sét đánh, chí ít cũng 1 thời gian. Nhưng tác giả bọc lộ cái yếu, cái bí của mình khi để nhân vật nam chết. Phần sau câu chuyện thường quá.
    Nếu ai đó bảo tương lai văn học của Ngệ an nhìn cả vào em Hồng thì buồn quá, Nghệ an chỉ có thế thôi ư, tôi không nghĩ vậy…

  5. BẠN HOANGANHLAM ƠI, BẠN THẬT THÀ QUÁ. NGƯỜI NGHỆ AN HỌ THÂM THUÝ LẮM, NÓI NGƯỢC ĐẤY BẠN A.

Bình luận về bài viết này