BÂY GIỜ CÓ NGƯỜI LÀM THƠ NHƯ THẾ


Nhà văn Nguyễn Đức Thiện

BÂY GIỜ CÓ NGƯỜI LÀM THƠ NHƯ THẾ

NGUYỄN ĐỨC THIỆN

Người ta cứ huếnh lên với những con chữ, khiến nó cứ rối nùi và sau đó bảo nó là thơ, và còn bảo thơ như thế mới là thơ,
như thế mới là,
như thế mới,
như thế… 

Người ta vo tròn những con chữ lại, hoặc căng nó ra, hoặc thắt cổ chữ như thắt cổ người rồi bảo thơ phải là như thế,
phải là như
phải là…

Người ta cưỡng hiếp những con chữ, không muốn thụ thai một đứa con trong trò cưỡng đoạt, nhưng vẫn cứ phải thụ tinh, đứa con cứ phải sinh ra, dù méo hay tròn, dù đui què mẻ sứt, rồi người ta bảo thơ là linh hồn của đấng tạo hóa
là linh hồn của đấng tạo,
linh hồn của đấng,
linh hồn của,
linh hồn…

Người ta băm chém những con chữ, thành năm, thành bảy, thành mười, nát như tương, lổn nhổn như đá cuội, ném lung tung lên giấy, lên mạng, lên vũ trụ, sang cả những hành tinh trong tưởng tưởng, mặc kệ những nỗi đau, bỏ qua những nỗi buồn, chỉ biết đến khoái cảm của riêng mình, giống như vừa trút hết tinh dịch của một cuộc làm tình rồi bảo thơ phải bắt đầu từ cõi tâm linh sâu thẳm,
phải bắt đầu từ cõi tâm linh sâu,
bắt đầu từ cõi tâm linh,
bắt đầu từ cõi tâm,
bắt đầu từ cõi,
bắt đầu từ,
bắt đầu…

Rồi cũng có những cuộc đồng tính luyến ái để con chữ chẳng còn là giống đực hay giống cái, lúc thì ồm ồm, lúc thì oe oe, tò le, tí lét, hoắng nhặng sị, lại còn cái mùi khăn khẳn của đàn ông trộn với mùi thơm thơm, khen khét của kem xức mặt, son bôi môi và xà bông lưỡng tính và bảo với thiên hạ thơ phải sinh ra từ chốn đồng loài về với đồng loài, nhưng chẳng để biết ai đực, ai cái,
phải sinh ra từ chốn đồng loài, về với đồng loài, nhưng chẳng đế biết ai đực ai,
phải sinh ra từ chốn đồng loài, về với đồng loài, nhưng chẳng để ai biết ai đực,
phải sinh ra từ chốn đồng loài, nhưng chẳng để
ai biết ai…

Ha, ha, ha, thơ
Là một công nghệ huếnh lên, vo tròn, cưỡng hiếp, băn chém, và đồng tính luyến ái
Đáng thương thay chữ ơi, bay chỉ còn là công cụ
Đáng thương thay, thơ ơi.
Ta chẳng hiểu được bay, và nhất định, bay chẳng hiểu gì ta…
Khoái thật, sướng thật, mê ly thật

Nhưng quả là tôi dốt
Không biết làm thơ để mọi người chẳng thể hiểu gì…

N.Đ.T

6 bình luận

  1. Hay! Tuyệt! Thơ phải là thơ, có vần có điệu, thơ là thơ nhưng thơ cũng là nhạc, có thế thơ mới tồn tại vĩnh cửu, có thế thơ mới đi vào tâm hồn nhân loại, có thế thơ mới dễ nhớ, dễ thuộc và mới cảm hóa được tình người! Em đồng ý với quan điểm của nhà thơ Nguyễn Đức Thiện. Cảm ơn Nhà thơ!

  2. Cám ơn chú Nguyễn Đức Thiện đã chia sẻ.
    Cháu thích bài này

  3. Điều này cần phải hỏi các Nhà thơ đang “cách tân” thơ Việt. Họ chính là những “Nhà thơ” đích thực, đích thực, đích thực = đực thích !

  4. Cám ơn một bài viết hay, phê bình hữu ích!

  5. “Người ta cưỡng hiếp những con chữ…” như thế là có tội chữ chẳng chừa!

  6. Có phải anh NGUYỄN ĐƯC THIỆN cùng thời với anh ĐÀO NGUYÊN BẢO ở báo CAVT cũ không?Sau đó làm ở phat thanh VANTQ….chúc anh chóng lành bệnh …

Bình luận về bài viết này