CHÙM THƠ TÌNH CỦA TRƯƠNG ĐÌNH TUYỂN


Sau tiệc thơ tại Văn phòng Bộ trướng TĐT ngày thứ Bảy, 6.1.2007 - Ảnh NĐT

NGUYỄN TRỌNG TẠO: Trên báo chí người ta thường kể chuyện “Ông WTO” làm thơ. Tôi cũng đã nhiều lần trò chuyện với ông, và khi nổi hứng, ông đọc thơ ông cho tôi nghe, nhưng ông không cho công bố những bài thơ ấy. Bỗng một chiều thứ bảy, ông gọi điện hẹn tôi đến phòng làm việc của ông đàm đạo cho vui. Tôi rủ thêm mấy nhà thơ nhà báo cùng đến thăm ông. Câu chuyện rôm rả quanh chén rượu rồi cũng dẫn về thơ. Chúng tôi đề nghị ông đọc thơ và xin phép được ghi âm. Điều bất ngờ thú vị là ông đọc cả một sê-ri thơ tình. Ông kể say sưa những câu chuyện tình yêu đã cho ông cảm xúc để làm ra những bài thơ mang dấu ấn cá nhân. Và giọng đọc thơ của ông lúc trầm lúc bổng như một nhà thơ chuyên nghiệp cuốn hút người nghe. Thơ ông cũng như con người ông vô cùng chân thật, sắc sảo nhưng cũng bay bổng chất lãng mạn. Có bài ông đề nghị không ghi âm (có lẽ chưa tiện công bố rộng). Dù vậy, với tình cảm của người đồng hương (cùng huyện) với ông, tôi đề nghị ông dành một chùm thơ cho tạp chí Sông Lam quê nhà. Ông cười: “Tớ chỉ là nhà thơ nghiệp dư… bậc cao, in ra người ta cười chết”. Ông nói đùa mà cũng là nói thật. Nhưng tôi nghĩ, cái bản tính khiêm tốn của một người nổi tiếng như ông thật đáng trân trọng. Ông cũng khiêm tốn “tự bạch” về mình:

“Không đa mang cũng phong trần
Không đam mê cũng đôi lần liêu xiêu”

Gần đây, trong một lần giao lưu xứ Nghệ trên VTV, ông nói : “Làm thơ là khó lắm. Vì thế mà tôi không dám làm nhiều”; và ông nói vui “Nhưng tôi không làm thơ dở”. Ông muốn khi về hưu, sẽ in một tập thơ gồm ba phần: Với mọi người, tức là loại thơ “thời sự  – xã hội”; Với một người; Với mình. Nhưng ông vẫn chưa về hưu được như mong muốn vì Thủ tướng vẫn còn cần ông.

Xin giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của ông WTO Trương Đình Tuyển (tôi cũng đã giới thiệu trên Tạp chí Truyền hình mấy năm trước).

NTT

NTT nghe Ông Tuyển đọc thơ.

.

TRƯƠNG ĐÌNH TUYỂN

GẶP THU

Thế là quen biết em
Thế là miên man nhớ
Em đằm thắm dịu êm
Lòng anh là ngọn lửa

Đất làm ta cách trở
Giữa mùa xuân tươi xanh
Trời đưa ta gặp gỡ
Trong mùa thu mát lành

Vụng về và chậm muộn
Sao cứ nhiều đam mê
Thu có còn đủ nắng
Cho xôn xao mùa về

KHOẢNG TRỐNG

Anh đã từng trong mơ thấy em
Cô gái chưa bao giờ gặp
Cũng không biết tên là gì
Em đến rồi đi
Cơn mơ cũng dứt
Tỉnh lại nơi anh
Một miền thao thức
Xoáy thành khoảng trống trong anh

Từ cơn mơ hư không
Anh đi tìm em
Giữa bao người anh gặp
Đúng em rồi kia
Nụ cười ánh mắt
Đúng em rồi kia
Dáng hình – khuôn mặt

Em đến rồi lại đi
Để nơi anh bao điều day dứt
Xoáy thành khoảng trống trong lòng
Cái khoảng trống còn sâu hơn nhiều
Cái khoảng trống hư không.

HÔN TÓC

Tuổi hai mươi đôi môi đỏ mọng
Em trao cho ai những chiếc hôn đầu
Dẫu rất yêu em
Anh chỉ được hôn lên mái tóc
Cái e ấp này chẳng tại anh đâu
Hương nước gội thơm từng nỗi nhớ

Có phải đất quê mình
Sâu nghĩa nặng tình
Nên chi màu mỡ
Lọc nước trong gội tóc em xinh
Em mang hình ai
Lung linh đôi mắt
Em cười cho ai
Rạng ngời khuôn mặt
Chẳng có anh đâu
Trong khúc tâm tình
Ngay cả mái tóc xanh này cũng chẳng trọn cho anh

Sóng gợn lòng em
Đau từng cơn tóc
Mang nỗi buồn riêng
Tóc vợi dần đi
Để được buồn vui cũng chịu mùa tóc rụng
Tóc phải chuyển màu cho em nghĩ suy

Gặp lại em rồi
Hôn lên mái tóc
Áp môi tìm hơi ấm những ngày xa
Năm tháng trôi đi
Em đã tới, cho biết trời đất lạ
Anh vẫn nhận ra hương nước gội quê nhà

Thương sâu nhất là tình thương mái tóc
Thân mảnh mai chịu mưa dập nắng dồn
Sao lại nỡ tính sợi còn, sợi mất
Trên mái tóc này
Anh đã ghé môi hôn.

VÔ ĐỀ 1

Em thoảng qua như ngọn gió vô tình
Chưa đủ mát mà xốn xang đến vậy
Anh muốn giữ
Gió ơi
Cho hương về
Men dậy
Mà tần ngần nên để gió đi xa

VÔ ĐỀ 2

Hồn nhiên em đến rồi đi
Ngẩn ngơ anh cứ mê si một mình
Trời cho em nét xinh xinh
Lại cho anh thói đa tình đó em

VÔ ĐỀ 3

Không giữ được lòng mình
Liều hôn em lên tóc
Dịu một chút tương tư
Thế là lòng thổn thức

Biết rồi ra xa cách
Vô cảm mãi không đành
Nên nghìn nghìn sợi tóc
Toả hương thầm sang anh

THĂM LÂU ĐÀI TAJ MAHAL

Tôi đến thăm lâu đài đá Taj Mahal
Đọc những trang văn
Trên nền đá trắng
Đá vẫn vậy
Suốt đời câm lặng
Tôi bồi hồi nghe bao chuyện buồn vui
Đá truyền đi tiếng vọng
Kiếp người!

Taj Mahal sừng sững giữa trời
Pho sử đá ghi cảnh đời nghịch lý
Vua khóc vợ
Xây đền đài kỳ vĩ
Tôi khóc người thợ đá
Đá ơi!
Và sông Hằng nước mắt cứ đầy vơi.

TẶNG VỢ

Cùng nhau trọn nửa kiếp người
Anh chưa ngấm hết nỗi đời đó em
Con đau, mẹ yếu mấy phen
Một mình em với ngọn đèn đêm thâu
Người đời sướng khổ có nhau
Anh thì biền biệt đẩu đâu chưa về
Em lo gió giật mưa dề
Anh như lãng tử hành nghề phiêu diêu
Rằng yêu thì thật là yêu
Mà mình em gánh mọi chiều dưới trên
Chắp tay tạ tội cùng em
Cúi đầu dâng một chút men say nồng.

.

Trương Đình Tuyển và các "Nàng Thơ".

Trương Đình Tuyển và VVTO

Với Rượu và với Bạn - Ảnh: Nguyễn Đình Toán

3 bình luận

  1. Yêu và quý quá Bác Tuyển ơi!Tại sao nước mình lại hiếm những người như Bác nhỉ?

  2. Thất bất ngờ. Đúng là tình yêu không biên giới với tất thảy con người sống trên trái đất này!

  3. Người có vẻ khô khốc mà thơ lãng mạn ghê !

Bình luận về bài viết này